Amtech-vn cùng các nạn nhân chất độc da cam

Thảo luận trong 'Việt Nam GLOBAL Folding Team - VGT' bắt đầu bởi Tesla, 22/10/05.

Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.
  1. Tesla

    Tesla noob master

    Bài viết:
    1,331
    Nơi ở:
    in hell
    Hôm nay, Tesla xin phép tất cả a e để bàn về 1 việc chẳng liên quan gì đến folding và đây cũng chỉ là ý kiến riêng. Tình cờ tui được biết trang web : www.chatdocdacam.info nói về nhiều đề tài liên quan đến các nạn nhân chất độc màu da cam trên khắp mọi miền đất nước VN. Dẫu biết rằng việc folding của a e chúng ta ở đây cũng đã là làm việc từ thiện 1 cách gián tiếp đó thôi. Thời gian, tiền bạc, công sức của tất cả a e chúng ta bỏ ra để fold có thể nói là khá nhiều nhưng mất mát, đau thương của các nạn nhân chất độc da cam tại VN có thể nói là vô hạn ... nay Tesla xin được đề nghị a e lập ra 1 quỹ hoặc 1 team để giúp đỡ các nạn nhân này (quỹ hoặc team này đều là tình nguyện hết nha a e) và tất nhiên là chúng ta chỉ có thể giúp đỡ 1 số tổ chức nào đó trên địa bàn Sài Gòn thôi (k phải tất cả ở SG đâu) vì a e ta ai cũng có cuộc sống và công việc riêng ...
    Các nạn nhân chất độc da cam đều có quyền được sống và mưu cầu hạnh phúc, họ đã phải chịu quá nhiều cho đến tận hơn 30 năm sau ngày đất nước thống nhất. Vậy a e chúng ta hãy cùng giành chút thời gian, công sức và tiền bạc để giúp đỡ họ nhé ...
    Trên đây chỉ là những ý tưởng sơ khai ban đầu. Để có thể trở thành hiện thực, phải có sự ủng hộ và đóng góp ý kiến của a e ... về việc ai sẽ đứng ra điều hành, quản lý quỹ hoặc team này chẳng hạn. Nói thì dễ, bắt đầu làm mới khó.
    Tesla rất mong nhận được sự ủng hộ và góp ý của tất cả a e đặc biệt là các Mod, SMod và Admin. A e hãy thử vào site www.chatdocdacam.info để xem thêm thông tin nhé.

    P.S :
    vì k biết post bài này ở thread nào nên đành liều mình post ở đây vậy, có gì sai sót mong Ban Quản Trị thông cảm cho nhé.
     
    :
  2. antuongsaigon

    antuongsaigon PV báo Con Vịt Mập

    Bài viết:
    1,046
    Nơi ở:
    Hoang đảo
  3. tanphat

    tanphat Đà Lạt ...!!!

    Bài viết:
    1,512
    Nơi ở:
    Bình Phước
    Bài viết của Tesla mình đề nghị được đăng ở tất cả các box, à không đúng hơn là thread này nên được đặt tại tất cả các box để mọi thành viên đều có thể xem và cùng nhau chia sẽ, có rất nhiều thành viên ko hề tham gia vào mục đích chính của forum này mà tòan vào các box nhạc phim là chủ yếu...
    Đây cũng là ý kiến riêng của mình nhưng là vì một điều tốt ...
     
  4. Hắc_Long

    Hắc_Long New Member

    Bài viết:
    746
    Nơi ở:
    chân cầu chữ yêu
    Me. không biết tụi Mỹ no' bồi thường tiền thì Nạn nhân co' lãnh đủ hay ca'n bộ bỏ túi hit'. Me. kiếp chán
     
  5. tanphat

    tanphat Đà Lạt ...!!!

    Bài viết:
    1,512
    Nơi ở:
    Bình Phước
    nếu có chuyện đó thì xem như thằng Mỹ nó dìm dân tộc ta xuống địa ngục còn dân tộc ta thì dìm chính mình xuống tầng 18, thằng nào sống kiểu đó đek phải là người, chết xuống tầng ... 19 sống đi con ...
     
  6. HDS

    HDS Đông tà

    Bài viết:
    2,126
    Nơi ở:
    Đào Hoa đảo
    bắt thằng MỸ đền làm tiền gì, tiền đâu có đi tới người bị nhiễm em ơi. Kêu nó lập bệnh viện để chữa trị cho người bị nhiễm thì nó còn làm chứ cho tiền thì nó k cho đâu, nó thừa biết mà...........giống như "chương trình đổi dầu lấy lương thực của irac" vậy thôi.

    Địa ngục mà có thêm tầng từ 19-> 38 thì hiện nay cũng k có đủ chổ chứa cho mấy cha đó nữa.

    Lo học đi em, rồi em sẽ thấy và ......................chẳng làm gì được.
     
  7. t_hoanganh

    t_hoanganh Guest

    tui nghĩ muốn nói gì cũng ko nên bàn đến chuyện chính trị.Theo tui biết thì amtech ko fải 4um chính trị,muốn nêu ý kiến thì kiếm 4rum khác vậy.
     
  8. Tesla

    Tesla noob master

    Bài viết:
    1,331
    Nơi ở:
    in hell
    @ t_hoanganh : ý kiến của bro rất có lý và hoàn toàn chính xác, a e ta cứ theo vậy đi nhé.
    @ Hắc Long & Tanphat : chuyện 2 bro nói tui nghĩ trên thực tế là có thật. Tuy nhiên mong mấy bro đừng vì những chuyện k hay đó mà có 1 cái nhìn tiêu cực, bi quan về mọi việc :sun:
    @ HDS : 1 ý kiến hay nhưng mong bro đừng nói là "... chẳng làm gì được ..." làm nản lòng a e nhé.
    Tesla chỉ muốn góp 1 phần công sức nhỏ bé của mình cùng các a e có cùng chí hướng trong việc này để có thể giúp đỡ nhằm xoa xịu phần nào nỗi đau của các nạn nhân chất độc da cam, làm 1 việc gì đó cụ thể hơn là folding ==> ta có thể tự tổ chức đi hoặc liên kết với 1 vài tổ chức từ thiện nào đó cùng đi chung.
    Nếu mong muốn của tui trở thành hiện thực thì, khi đi, tất cả a e ta sẽ cùng mặc áo của VGT - Amtech do Naturalism thiết kế đi làm việc này luôn, a e nghĩ sao? liệu đây có phải là 1 cách quảng bá cho VGT và Amtech hay k?
    A e tiếp tục cho ý kiến đi nhé, tesla đang lắng nghe đây ! Cám ơn a e đã vào xem và góp ý !
     
  9. antuongsaigon

    antuongsaigon PV báo Con Vịt Mập

    Bài viết:
    1,046
    Nơi ở:
    Hoang đảo
    Từ trái tim đến trái tim

    Vừa mới đọc xong cái post của bro "Trên một vì sao", chợt nghĩ đến những em nhỏ trong những trại trẻ mồ côi và khuyết tật nằm rải rác trên cả đất nước Việt Nam. Mới hôm nào đọc một bài báo về một người cựu chiến binh phải đào cát để lần lượt chôn 12 đứa con của mình đã chết vì những căn bệnh do chất độc màu da cam. (Bài báo "Hạnh Phúc chôn vùi trong cát trắng" -báo Tuổi Trẻ) Người cha đau khổ ấy không còn khóc được nữa, và người mẹ đáng thương đó cũng chẳng còn cảm giác được thế nào là đau khổ nữa. Trong vòng tay của họ chỉ còn lại 3 đứa con, vâng, chỉ 3 trên 15, nhưng chưa hẵn là con số 3 tròn trĩnh, bởi vì 2 trong số ấy cũng đang bị những chứng bệnh quái ác. Chỉ có duy nhất một người con gái của họ là "tương đối lành lặn" để có một gia đình riêng. Các em đâu có đủ lớn khôn để phân biệt được sự hên xui may rủi trong cuộc đời, bởi vì khi vừa sinh ra, số phận của các em đã được gắn liền với cái tên "trẻ em khuyết tật". Tôi không muốn lấy hình ảnh đáng thương của các em ra để làm diễn giải cho những ý kiến của tôi sau đây, nhưng chắc hẳn trong chúng ta cũng đã có lần quay lưng đi để kiềm chế sự xúc động khi thấy một đứa bé nào đó đau đớn vì bệnh tật.

    Hầu hết anh em VGT ở đây đều đến với folding với tinh thần muốn giúp đở cho nền y học tương lai. Và tôi tin chắc rằng các member ở đây, một khi đã fold thì khó có thể dừng lại được nữa. Điều đó xuất phát từ tấm lòng của các bạn. Trong những ngày gần đây, dường như chúng ta lại cùng nhau nghĩ về một việc làm nào đó thiết thực song song với folding. Câu chuyện về gia đình bất hạnh ở trên chỉ là một trong hàng trăm, hàng ngàn hoàn cảnh đau thương khác trên khắp đất nước ta. Chúng ta phải làm gì chứ không thể đứng yên như thế này mãi được. Chẳng phải ngẩu nhiên khi cùng một lúc, bro "Trên một vì sao" nhắc đến trại trẻ mồ côi, rồi bro Tesla lập thread "Amtech cùng với nạn nhân chất độc màu da cam". Đã đến lúc có những hoạt động offline ý nghĩa cho anh em chúng ta. Đã đến lúc chúng ta vừa fold cho tương lai, và giúp đỡ cả hiện tại.

    Có lẽ bài viết của tôi không thể truyền đạt hết cảm xúc của mình đến các bạn, nhưng hiện tại bây giờ, tôi rất muốn làm một điều gì đó cho những hoàn cảnh đáng thương đó. Tôi viết bài này với mục đích muốn đề nghị anh em VGT nói chung, và các member Amtech nói riêng, chúng ta cùng thành lập một cái quỹ gọi là quỹ "VGT - Amtech Forum" (vì phát nguồn từ Amtech Forum, và thành phần tham gia là anh em VGT). Chúng ta sẽ quyên góp mỗi người một ít (ai có nhiều góp nhiều, ai có ít góp ít, ai không đủ khả năng thì góp tấm lòng, sức lực). Sau đó, đến dịp đầu năm mới, sẽ gửi nó đến tòa soạn báo Tuổi Trẻ để chia sẽ với những hoàn cảnh đáng thương đang cần sự giúp đở. Tất nhiên việc này tôi nghĩ nên cử một người đại diện bên Amtech đứng ra nhận tiền quyên góp và chuyển đi.

    Lâu nay anh em ta vẫn muốn mọi người hiểu được mục đích cao cả của việc folding và sự tồn tại của VGT. Tui nghĩ không có việc làm cụ thể nào hay bằng chúng ta trực tiếp đến với mọi người bằng trái tim của mình. "Con đường ngắn nhất đi đến trái tim là từ trái tim". Tui nghĩ khi chúng ta mang tấm lòng mình đến với mọi người, thì chúng ta cũng đang tự khẳng định những việc chúng ta đang làm. Hy vọng anh em ủng hộ.

    PS: và để bắt đầu khai trương cho Quỹ, tui quyết định đóng góp 200,000 đồng Việt Nam cho quỹ. Khi nào anh em đã chọn ra người hoặc bên AMTECH chấp nhận làm đại diện, tui sẽ nhờ người nhà mang số tiền này đến gửi. Hehehe, tui đành đi trước anh em một bước nghen
    Copy lại từ thread "Thức đêm tâm sự với VGT" - sorry anh em, spam một cái nữa hen !
     
  10. antuongsaigon

    antuongsaigon PV báo Con Vịt Mập

    Bài viết:
    1,046
    Nơi ở:
    Hoang đảo


    Dưới cái nắng cháy da, men theo bờ cát trắng của dòng sông Nhật Lệ, chúng tôi tìm đến nhà vợ chồng người cựu binh Đỗ Đức Địu. Người dân thôn Hà Thiệp, xã Võ Ninh, Quảng Ninh (Quảng Bình) vẫn thường khóc thầm cho nỗi đau của vợ chồng anh Địu chị Nức.

    Bà con trong thôn nói vẫn thấy chiều chiều người cựu binh ấy lại ngồi trước 12 ngôi mộ trên cát trắng khóc con, không hiểu vì khóc nhiều quá hay nỗi đau đã lên đến tột cùng nên ông không còn khóc thành tiếng.

    Trưa Quảng Bình, cái nắng gay gắt của ngày hè như nung chảy bờ cát trắng Nhật Lệ. Tay cầm bó nhang, anh Địu đưa chúng tôi ra trườn cát thăm mộ các cháu. Mười hai ngôi mộ nhỏ bé nằm tựa vào nhau giữa chang chang cồn cát.

    Thỉnh thoảng một cơn gió mạnh bay qua làm cát từng ngôi mộ bung lên. Anh Địu nhẹ nhàng lấy tay vốc cát vun lên từng ngôi mộ, cứ vài ngày anh lại phải vun mộ cho các cháu, nếu không cát bay san bằng tất cả.

    Mười hai mộ chí đánh số từ 1-12, không ghi tên tuổi. Anh Địu nói: “Con chết tui chưa kịp đặt tên, còn nhỏ nên cháu gái cứ gọi là mẹt, trai gọi là cu, khi các cháu mất tui đánh theo số, mỗi đứa chết một tháng nên mỗi năm phải làm 12 cái giỗ”.

    Vừa nói anh vừa thụp xuống khóc nức nở: “Vợ chồng tui nhiều lần định xây khoanh một vòng tròn xung quanh mộ cho các cháu nhưng vẫn chưa làm được. Sợ mưa bão xói mất cát mất luôn mộ các cháu”.

    Đặt nắm hương nghi ngút khói vào giữa 12 ngôi mộ con, anh Địu lau nước mắt. Anh thầm gọi con trong tiếng gió gào, đôi mắt anh ráo hoảnh, khô khốc như chưa bao giờ khô đến thế.​

    [​IMG]

    Một năm 12 lần giỗ con

    Năm 1972, cùng với bao thanh niên của làng, anh Đỗ Đức Địu xếp sách vở lên đường nhập ngũ. Làng bên, cô Phạm Thị Nức cũng ra trận, trở thành thanh niên xung phong. Tình yêu của họ lớn dần qua tháng ngày thử thách khốc liệt của chiến tranh. Anh Địu đóng quân ở chiến trường A Lưới (Thừa Thiên - Huế), một thời là tọa độ lửa vì máy bay Mỹ rải chất độc da cam cháy cả núi rừng.

    Năm 1973, anh Địu, chị Nức được về phép, họ làm lễ cưới. Tưởng thành hôn rồi sẽ đem lại cho họ những tháng ngày hạnh phúc trọn vẹn, ai ngờ sự vật lộn với khổ đau bắt đầu đeo đẳng họ suốt đời.

    Một năm sau ngày cưới, chị Nức sinh con trai đầu lòng trong niềm vui của cả họ hàng. Đứa trẻ bụ bẫm tưởng là phần thưởng hạnh phúc cho vợ chồng anh lính trẻ. Sau ba tháng, đứa con của anh chị bắt đầu sinh bệnh vàng da, mắt mù và chết. Nỗi đau của anh chị cũng dần dịu xuống vì hi vọng vào lần sinh sau.

    Năm 1976 chị sinh lần thứ hai, năm 1977 có cháu thứ ba, năm 1978 có cháu tiếp theo... Một lần sinh con là một lần hi vọng, nhưng rồi đều trở thành nỗi đau xé lòng đối với cặp vợ chồng trẻ. 12 lần, 12 đứa con của anh chị từ từ ra đi. Anh chị thắp hương cầu khấn khắp nơi, nhưng những giọt nước mắt của anh Địu, chị Nức vẫn tiếp tục ngấm sâu vào lòng đất theo mộ những đứa con.

    Ngồi trước chúng tôi bây giờ là người mẹ 15 lần sinh nở với 12 lần lăn lộn giữa bãi cát trắng cùng chồng chôn những đứa con cắt ruột sinh ra. Chị không khóc khi kể về nỗi đau tận cùng của mình. Nhìn vào mắt chị tôi hiểu nước mắt đã cạn với người mẹ một năm lo 12 đám giỗ cho con.

    Cùng con giành giật sự sống

    Còn lại ba người con, một đứa may sao khỏe mạnh, cưới chồng làng bên, có đứa con gần 2 tuổi. Đó là niềm hạnh phúc lớn nhất của anh chị. Còn Đỗ Thị Hằng sinh 1990, đã 15 tuổi nhưng như đứa trẻ lên 10; Đỗ Thị Nga sinh 1994 mất trí nhớ, mắt mờ, nghễnh ngãng, chỉ biết khóc và cười.

    Hơn 10 năm nay, có hai việc cuốn hút hết cuộc sống của vợ chồng anh Địu, chị Nức là lo làm giỗ cho những đứa con đã chết và chạy chữa bệnh tật cho hai đứa con còn sống. Bé Hằng lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh, học giỏi nhất nhì lớp, mỗi lần đi họp phụ huynh cho con là một lần nỗi đau trong anh Địu dịu xuống.

    Những tấm giấy khen của con, tiếng đọc bài của con trong đêm khuya làm giấc ngủ của người cha già bớt trằn trọc. Nhưng niềm vui của anh đã bị cướp mất từ năm Hằng vào học lớp 6 trường huyện. Một buổi sáng mùa đông, đang ngồi học Hằng lên cơn co giật dữ dội, kể từ đó nụ cười hồn nhiên của Hằng mất đi và những giọt nước mắt tiếp tục lăn dài trên gò má chị Nức, anh Địu.

    Căn bệnh não úng thủy của Hằng cuốn đôi vợ chồng nghèo này trở thành con nợ. Anh chị chạy vay khắp đồng đội, anh em, làng xóm, ngân hàng để có tiền đưa con ra Hà Nội chữa bệnh. Mặc dù được các bác sĩ tận tình cứu chữa, nhưng cả bốn lần mổ cho Hằng đều không thành.

    Anh đưa bàn tay gầy guộc lau nước mắt: “Nhiều đêm tôi định nhảy lầu ở bệnh viện hoặc tìm cách đến với cái chết, nhưng rồi nghĩ đến vợ và cháu Nga ngây dại ở nhà, với lại ai chăm sóc cho 12 đứa con đã chết nên tôi phải sống”.

    Cùng mẹ già, vợ và hai con, anh vẫn sống. Đồng đội đến nhà thăm gia đình anh chị, thấy mái nhà tranh dột nát tứ bề, mọi người đã góp tay giúp xây lại căn nhà. Căn nhà đã hoàn thành vào năm 2004, nhưng nỗi đau vẫn còn đó...
    [​IMG]
     
Trạng thái chủ đề:
Không mở trả lời sau này.

Chia sẻ trang này