Chương 1 Hai người ngồi nơi băng đá , dưới bóng cây sao tỏa bóng mát . Chỗ này tương đối yên vắng, so với cảnh rộn rịp ngoài sân cỏ kia, nơi đoàn làm phim đang chuẩn bị cho một cảnh quay. Ban Mai nheo mắt nhìn ra ngoài đó . Nắng buổi trưa làm cô thấy :Di . Nhưng thay vì quay vào hướng bóng mát, cô lại ngó ra nơi đoàn làm phim làm việc, với ánh mắt ngưỡng mộ , vui thích. Bên cạnh cô, đạo diễn Hoàng Định cũng ngồi im . Nhưng không nhìn đoàn làm phim, mà là nhìn cô . Anh hơi lạ vì trưa nay Ban Mai đến tận chỗ làm việc tìm anh . Giờ này là giờ cô học . Và tính cô chẳng bao giờ chịu khó tìm kiếm . Nhất là anh đang ở chỗ xa thế này . Phải có một chuyện gì đó quan trọng, và anh có tâm lý chờ. Mà quả thật, Ban Mai đang có chuyện quan trọng . Ngấm chán ngoài kia , cô bắt đầu nhớ ra mục đích của mình . Cô quay qua Hoàng Định với một nụ cười háo hức. - Anh có biết em gặp chuyện gì không ? - Bị thầy Hiền phát hiện ngủ gục trong giờ học , hoặc là cải nhau với chị Vân, hoặc là... Ban Mai cau mặt, phật lòng. - Bộ em chỉ biết làm mấy chuyện đó thôi hả ? - Chắc vậy . Cãi thua chị Vân thì đến mách anh . Nếu không phải cái đó thì đâu có động cơ nào thúc bách hơn .Giờ này em đang học mà. - Cô Hoa nghỉ đấy - Ban Mai làu bàu. - À thì ra là vậy . Vậy đi đâu đây ? - Đã nói là có chuyện quan trọng. - Nói đi . Nãy giờ anh sốt ruột lắm. - Thật chứ hả ? Vừa hỏi, Ban Mai vưa nhìn nhìn Hoàng Định, xem anh có nghiêm chỉnh không . Nhưng thấy ánh mắt dò hỏi của anh, cô lại thấy phấn khởi : - Em được chọn làm người mẫu đấy. Định lập tức bật cười : - Vậy hả ? Người mẫu quảng cáo trang phục trẻ em hả ? Chắc chắn là em rất hợp. - Anh nói cái gì thế ? - Hai mắt cô tròn xoe nhìn anh. Định vẫn cười, và gật gù : -Ngành đó bây giờ đang phát triển . Đào tạo người mẫu trẻ em không phảI dễ . Em bên điện ảnh nhảy qua là có cơ hội rồi . Chắc chắn em sẽ rất thành công. Ban Mai giẩy nảy : - Anh vừa nói cái gì thế ? Cái gì mà người mẫu trẻ em ? Em thế này mà quảng cáo trang phục con nít hả ? - Chứ quảng cáo cái gì ? - Em không biết . Nhưng chắc chắn không phải y phục của con nít. Định ra vẻ ngạc nhiên : - Chứ người ta để em làm cái gì khác bây giờ, mặt mủi em như vậy, quảng cáo y phục người lớn sao được, người ta nhìn sao ra ? Ban Mai ngồi im ngẫm nghĩ . Từ từ hiểu ra, cô tức đến đỏ mặt. - Anh nói mặt em giống con nít hả ? - Gần như vậy - Định trả lời thản nhiên. Ban Mai mím môi làm thinh . Từ đó giờ, cô biết mình có vẻ trẻ con, so với bạn bè cùng trang lứa . Nhiều người đã nói với cô như vậy . Nhưng cô chuyện đó cô không quan tâm . Bây giờ vào cái ngày đầu tiên cô được chọn làm người mẫu, cô hoàn toàn không nghĩ mình có khuyết điểm gì . Và Định là người đầu tiên cô muốn báo với anh . Thế mà chẳng những không nhận được lời chúc mừng nào , cô còn bị Định làm cho vỡ mộng . Bị chạm tự vào cái điều lẽ ra là cấm kỵ. Thế là cô bật lên : - Không thèm nói chuyện với anh nữa. Vừa nói, cô vừa đứng dậy, khoác balô sau vai một cách vùng vằng và bỏ đi. Định không gọi lại , anh cũng đứng dậy lững thững đi phía sau cô. - Đi đâu vậy ? - Về. - Về gấp vậy ? Định đến mỹ viện sửa lại mặt hả ? không được đâu . Xấu thì có thể làm cho đẹp lên, chứ trẻ con thì không thể làm cho thành người lớn được đâu. - Anh... Ban Mai đứng phắt lại . Lần này cô tức không nhịn được nữa . Mắt và mũi bắt đầu đỏ lên sắp khóc . Và lại nói một câu quen thuộc khi giận : - Không thèm nói chuyện với anh nữa . Biết vậy em sẽ không thèm đến đây, uổng công em. Vừa nói, cô vừa giận dữ bỏ đi . Nhưng Định đã nhanh nhẹn kéo chiếc balô trên vai cô . Anh rất thích nhìn cánh mũi đỏ hồng mỗi khi cô sắp nhè . Mà Ban Mai thì rất hay nhè . Những lúc cáu giận như vậy, nhìn cô giống y một cô bé . Có chút gì đó làm anh thấy rất tức cười. Nhìn nụ cười không đúng lúc của anh, Ban Mai kêu lên một cách cáu kỉnh : - Em nói chuyện quan trọng, còn anh thì coi thường quá. Định vội stop ngay . Chọc thêm chút nữa thì sẽ thành đại họa . Thế là anh hắng giọng, tạo một vẻ mặt nghiêm chỉnh : - Trở lại đàng hoàng đi, anh muốn nghe em kể tỉ mỉ, làm sao mà bỗng nhiên em thành người mẫu được . Còn chuyện đi học thì sao ? Đúng là Ban Mai rất dễ mềm lòng . Cô bằng lòng bỏ qua tội châm chọc của anh ngay . Lúc này thì chuyện đó thật vớ vẫn, so với chuyện làm người mẫu của cô . Và cô đi nhanh trở lại băng đá, ngồi xuống. - Chuyện này là tháng trước lận . Anh có biết dì Thảo không ? Cách hỏi của cô thật xa đề lăng lắc . Định không biết nhân vật đó là ai , nhưng cũng gật đầu : - Biết. - Là do dì Thảo giới thiệu đấy . Hôm đó là dì Thảo đi với dì Lý đến thăm mẹ, thấy em, dì Thảo cứ nhìn hoài, nhìn nhiều lần lắm. - Anh hiểu rồi, có nghĩa là dì Thảo đó thấy được tìm năng của em, và chọn em làm người mẫu. Ban Mai gật đầu liên tục : - Đúng đấy đại khái là vậy đó . Em đã đến tập... - Định không cần biết những chuyện nhỏ nhặt . Anh hỏi với một chút nóng ruột. - Cho là em sẽ làm người mẫu . Nhưng còn chuyện thi cử thì sao ? Năm nay em phải thi tốt nghiệp mà. Bị nhắc đến thực tế , Ban Mai có vẻ bớt hứng một chút. - Tất nhiên là sẽ thi, nhưng vừa học, vừa tập cũng được mà. - Em tưởng em khỏe lắm đó chắc . Trong khi anh thấy em phải bồi dưởng để co sức học. - Í, đâu được . Phải ốm mới làm người mẫu được chứ. - Vậy em không còn muốn làm diễn viên sao ? - Sẽ làm hết hai thứ, được mà anh. Định không trả lời, chỉ im lặng nhìn cô . Nhìn theo con mắt nghề nghiệp chứ không phải của người yêu . Ban Mai có khuôn mặt đẹp theo kiểu non nớt . Đôi mắt hột nhãn to tròn, lóng lánh như lúc nào cũng có điều gì để hỏi . Mủi thì không có gì để nói . Nhưng miệng thì thể hiện rất nhiều trạng thái : cởi mở, thơ ngây, duyên dáng và hờn dổi . Chỉ bao nhiêu đó thôi cũng đủ để cô trở thành một diễn viên được nhớ lâu.