"Tôi đến TP HCM bất kể giờ tan sở hay trước khi tan sở cũng thấy trong những quán cafe, quán nhậu, quán cóc, nhà hàng đều đầy ắp đàn ông ngồi túm 5 tụm 3 uống bia", Alex (người Australia) phản ánh và nhận xét "đàn ông Việt Nam lười quá". Là một doanh nhân và thường xuyên sang Việt Nam công tác, Alex cho biết đây không phải lần đầu mà hầu như lần nào đến TP HCM ông cũng thấy cảnh những người đàn ông bù khú nhậu nhẹt với nhau, bất kể là giờ nào. Ông kể: "Có hôm nhìn đồng hồ đã 6h chiều, lúc này là lúc cần ở nhà để xem có phụ giúp được gì cho vợ con không. Nếu vợ có con nhỏ thì mình nên giúp nhiều hơn, tại sao họ lại rảnh rỗi ngồi nhậu với nhau như vậy?". Theo một nghiên cứu đánh giá tình hình sử dụng và lạm dụng bia rượu tại Việt Nam do Viện Chiến lược và Chính sách y tế tiến hành, 63% người sử dụng rượu bia là nam giới, trong đó trí thức lại là nhóm có tỷ lệ sử dụng cao nhất. Người Việt tiêu thụ 1,3 tỷ lít bia và hơn 300 triệu lít rượu hằng năm, tức là bỏ ra hàng trăm nghìn tỷ đồng. Đó là chưa kể phí tổn điều trị các bệnh và tai nạn giao thông do lạm dụng rượu bia gây ra. Sau gần một năm định cư ở Bà Rịa - Vũng Tàu, Henry (người Pháp) kể, cho đến giờ anh vẫn chưa hiểu rõ lý do tại sao đàn ông Việt lại thích "ngồi đồng" nơi này nơi kia hơn là về tổ ấm. Hiện là giám đốc một resort có tiếng ở Long Hải, Henry cho biết, bản thân anh vì công việc nên cũng thường xuyên đi gặp đối tác ăn uống xã giao nhưng luôn ý thức vợ con đang chờ ở nhà nên cố gắng về sớm và phụ vợ một số việc lặt vặt trong nhà. "Tôi thắc mắc thì nhiều người bảo ở Việt Nam đó là chuyện bình thường. Trong khi phụ nữ có nhiệm vụ lo cho gia đình, con cái thì người chồng chỉ lo kiếm tiền. Nhiều ông còn viện cớ đi nhậu để xã giao làm ăn đến đêm mới về, vợ mà hỏi thì bị chửi, thậm chí còn bị đánh", Henry (37 tuổi) tròn mắt nói. Chàng giám đốc 37 tuổi cho biết, anh có một số bạn nữ là người Việt Nam hiện đã có chồng và con. Mặc dù các cô ấy lúc nào cũng hết mực chăm lo, hy sinh cho chồng con nhưng gia đình cũng vẫn không mấy hạnh phúc. "Tôi thấy người đàn ông nào lấy được họ thì thật là có phước vậy mà cô bạn vẫn phàn nàn chồng chẳng mấy khi có mặt ở nhà, mà có về nhà cũng chỉ lăn ra ngủ, chẳng bao giờ quét nhà hay rửa chén phụ vợ. Chẳng lẽ trong mắt họ, gia đình là của riêng phụ nữ?", anh băn khoăn. Sài Gòn được mệnh danh là "thành phố không ngủ", ban ngày đường xá đông nghẹt người, nên đến đêm là lúc các quán nhậu làm ăn tấp nập nhất. "Ngồi đồng" ở quán nhậu đa phần là cánh mày râu. Chỉ cần vài con mực khô làm "mồi", các ông có thể tha hồ "chén chú chén anh" đến khuya lắc khuya lơ mới chịu về. Trời đã khuya mà tiếng "dô dô... trăm phần trăm" và tiếng cụng ly keng keng vẫn không ngớt ở một quán ốc trên đường D2 (Quận Bình Thạnh, TP HCM). Bà chủ quán cho biết, quán mở cửa từ 16h chiều đến 2h sáng hôm sau. Mỗi đêm ở đây đón tiếp khoảng 300 khách đến ăn uống. "Không chỉ riêng nhà tôi mà ở đây quán nào cũng như thế. Lâu mấy ông nhậu say ngà ngà còn bỏ ra đánh nhau, thậm chí chồng đi nhậu mà vợ đến gọi không về lại xảy ra ẩu đả", người phụ nữ kể. Cảnh tượng sau giờ tan tầm tại một quán nhậu trên phố Sơn Tây (Hà Nội) chiều 13/8. Trong quán chỉ toàn đàn ông. Ảnh: Phan Dương. Cảnh tượng đàn ông đầy ắp các quán nước, quán nhậu sau giờ tan tầm cũng quá quen thuộc tại Hà Nội. Khoảng 4h chiều 13/8, các quán bia, nhậu dọc đường Tây Sơn (Đống Đa) đã bắt đầu hút khách. Vài thanh niên choai choai đứng xuống lòng đường vẫy gọi. Trong các quán, bàn ghế đã bày la liệt. Bà chủ liên tục hối nhân viên dọn dẹp nhanh để chuẩn bị đón khách. Lúc này, dù chưa tới giờ tan tầm nhưng hơn hai chục người đàn ông sơ vin chỉnh tề đã ngồi chúc tụng nhau. Trên mỗi bàn, 5, 7 cốc bia, đĩa lạc rang, mực nướng đã vơi quá nửa. Từ 5h chiều trở đi, đàn ông đến quán càng đông hơn. Bước vào quán trên tay mỗi người đều xách một chiếc cặp, nhiều người vẫn còn đeo thẻ nhân viên. Khi có chút hơi men câu chuyện của họ càng trở nên rôm rả, họ cởi mở cả những chuyện bồ bịch, giường chiếu. Hơn 6h tối, không khí trong các quán nhậu dọc đường Lê Đức Thọ (Mỹ Đình) cũng trở nên cực kỳ sôi nổi. Đây là thời điểm khách hàng đổ bộ vào quán. Khu vực quảng trường Mỹ Đình cạnh đó cũng bước vào giờ làm ăn. Ngoài một số lớn là nam sinh viên thì dân công sở cũng chiếm lượng không nhỏ. Họ thường chọn một chiếc bàn, hay chiếu gọi vài cốc nước, đĩa hướng dương, hoa quả rồi tán chuyện đến tối mịt mới ra về. Tại một chiếc chiếu trên bãi cỏ ở quãng trường Mỹ Đình, 5 người đàn ông ngoài 30 gọi một chai rượu, một con mực và cá bò nướng hàn huyên. Một anh mở đầu bằng việc công ty vừa ký được một hợp đồng cung cấp cửa kính với số lượng lớn, rằng anh sẽ được hưởng bao nhiêu hoa hồng từ dự án này. Ngay sau, anh khác lại tiếp lời bằng một nhóm thực tập sinh mới về công ty, trong đó anh nhận hướng dẫn một em khá xinh... Câu chuyện tưởng như không có hồi kết thì đột nhiên, hai chiếc điện thoại cùng kêu. Giọng bốc đồng khi nãy tắt vụt, thay vào đó là tiếng nhỏ nhẹ "anh làm nốt việc nên về muộn", "anh bị tắc đường, gần về đến nhà rồi"... Nghe tiếng bà vợ, một anh giật nảy vì quên không đón con... Cả đám nháo nhác rời khỏi quán.
'Về Việt Nam, chồng tôi nhiễm thói la cà quán xá' Chị Hoa, 6 năm sống ở Pháp, chia sẻ vợ chồng chị từng rất hạnh phúc ở nước ngoài, mọi việc đều được chia sẻ; song khi hồi hương về Việt Nam thì tất cả đảo lộn. Chồng chị không bao giờ về nhà sau khi hết giờ làm. Đồng quan điểm với bài viết Đàn ông Việt 'lười, ham nhậu' trong mắt người nước ngoài, chị Hoa chia sẻ chính mình là nạn nhân của tình trạng này. Người vợ nói rằng từ ngày cả nhà chuyển về Việt Nam sống, chồng chị đã đánh mất thói quen tốt ở phương Tây. "Tôi và chồng có thời gian 5-6 năm sống bên Pháp. Tôi thấy đàn ông sống ở xã hội phương Tây họ bận rộn hơn và kế hoạch hơn. Ý tôi nói đến những người bình thường có một công việc thu nhập trung bình, có vợ có con. Họ lo kiếm tiền để trang trải các khoản tiền như thuê hoặc mua nhà trả góp, tiền điện nước, đi chợ... Họ vẫn phải cùng vợ gánh vác mọi việc trong cuộc sống gia đình như đưa con đi học, dạy con học, cho con ngủ hay đưa con đi chơi cuối tuần. Tất cả đều có kế hoạch và được thương lượng với vợ về những việc như vậy. Họ vẫn có quỹ thời gian cũng như tài chính cho riêng tư, như đi bar tán chuyện, đi thư viện hay triển lãm tranh... bù khú với bạn bè. Tất nhiên là đều có kế hoạch để đảm bảo mọi công việc và gia đình được ổn thỏa". "Khi ở tại Pháp, tôi cảm thấy mọi việc đều được chia sẻ, rất hạnh phúc. Tuy nhiên khi chúng tôi quyết định về Việt Nam sống thì mọi việc đảo lộn hẳn. Chồng tôi dần dần bắt nhịp với cuộc sống kiểu Việt, không bao giờ về nhà sau khi hết giờ làm, mà cũng không hiểu có việc gì mà nhiều thế... Giờ đi làm về luôn là 7h30 khi cơm nước đã sẵn sàng và con đã ăn. Ở nhà chồng không phải động tay vào việc gì, ăn xong là tivi và ngủ. Có nói thì chồng bảo cuộc sống ở Việt Nam nó khác...". "Đành rằng dịch vụ ở nhà rẻ và tiện nhưng tự làm cho mình cái gì đó có lẽ không gian sống sẽ tốt hơn nhiều. Còn tôi vô tình cũng phải bắt nhịp với cuộc sống kiểu Việt Nam, hết giờ làm tất tả về nhà, lo cơm nước, con cái, rồi ngồi chờ chồng về ăn cơm tối". Sau bài viết về tật xấu "ham nhậu" sau giờ tan sở của đàn ông Việt, nhiều đấng mày râu phản ứng rằng đó là vì họ cần giảm stress, hay "tạo mối làm ăn". Thực tế, đấy là họ biện luận với người ngoài, chứ người vợ thì hiểu rõ lý do thực của những lần vắng nhà ấy. "Không biết nhà khác thế nào nhưng nhà tôi thì đúng theo nhận xét của mấy người bạn nước ngoài trong bài viết. Tôi đã thử đánh dấu trên lịch và thấy chồng mình tháng nhậu ít nhất 10 buổi, anh có thể chạy từ nhà đến địa điểm nhậu cách nhà 10 km mà không thấy có vấn đề gì, nhưng đưa con đi học xa chút là kêu vợ chuyển lớp cho con hoặc 'học nốt khóa này thì thôi đi nhé'. Tiền thì vợ lo mà kiếm, vợ có thể đầu tắt mặt tối ở cơ quan đến 8 giờ tối nhưng về là lại lao vào dạy kèm con học, còn chồng nếu không nhậu thì nghe nhạc, xem máy tính chứ không nhúng tay vào việc dạy con", độc giả có nick dimbeo chia sẻ. Cùng cảnh ngộ chồng hay la cà nhậu nhẹt và xao nhãng việc quan tâm đến vợ con, chị Thanh Huyền cho biết, chị là giáo viên tiểu học phải ở trường từ sáng cho đến khoảng 5h chiều. Vậy mà ngày nào chị dạy học xong cũng phải tất tả quay về đi đón con, tạt qua chợ, vội vàng nấu cho hai đứa con ăn tạm để đi học tối, vừa đưa đứa này đến lớp thì đứa khác lại tan học. Chạy đi chạy lại để đưa đón con mỗi buổi chiều phải 6-8 chuyến, sau đó lại tất bật giặt giũ, lau dọn nhà cửa, nấu nướng, bài vở... Còn chồng chị chẳng đoái hoài gì đến nỗi khổ của vợ. Chị kể: "Tôi mệt mỏi rã rời vì công việc. Vậy mà cứ đến giờ ăn gọi điện mời chồng về ăn cơm thì đa phần anh bảo là 'ăn đi, anh bận tiếp khách' và muôn vàn lý do để không về nhà. Tôi thường xuyên bị stress và cũng nhiều lần tâm sự để anh ấy hiểu sự vất vả của tôi mong anh cùng chia sẻ công việc gia đình nhưng vì bản tính ham vui nên anh ấy đã không hề quan tâm đến lời thỉnh cầu của tôi. Anh ấy còn nói 'Được cái này thì mất cái kia thôi'". Chồng suốt ngày lân la ở quán nhậu mà xao nhãng việc nhà là nỗi khổ của nhiều bà vợ. Ảnh: Thi Trân. Còn chị Trang ở Hà Nội kể gia đình chị đang ở bên bờ vực tan vỡ do thói quen nhậu nhẹt của chồng. Chị cho biết, cách đây ba năm chồng chị từng bị bệnh trầm cảm do uống bia rượu quá nhiều đến nỗi phải nhập viện điều trị. Suốt thời gian đó chị phải một mình bươn chải nuôi hai con nhỏ và phải trả số nợ gần 200 triệu đồng do anh làm ăn công ty thua lỗ. Để đưa chồng ra điều trị ở Viện sức khỏe tâm thần Bạch Mai, chị phải gửi hai con cho ngoại nuôi dùm. Được về điều trị ngoại trú, tình hình của anh cũng không khá hơn. "Lương hai vợ chồng khoảng 5 triệu đồng mà nào là tiền lãi ngân hàng, tiền thuốc cho chồng, đôi khi tôi tuyệt vọng sợ mình không giữ nổi căn nhà cho hai con. Nhiều đêm không ngủ được vì thương mình, thương con mà khóc ướt đẫm gối. Đã thế chồng tôi ngày nào cũng đòi chết, mỗi lần đi dạy hay ra khỏi nhà tôi không thể yên tâm, nhiều lần đi dạy thêm về muộn, nhà tối om, tôi mở cửa mà trong lòng thật nặng nề", người vợ chia sẻ. Cuối cùng "trời đã không phụ lòng người", sau một năm kiên trì điều trị, chồng chị Trang khỏi bệnh và đi làm trở lại trong sự mừng rỡ của gia đình cũng như cả dòng tộc. Bản thân anh sau đó cũng chăm chỉ làm việc và quan tâm, thương yêu vợ con hơn. Thế nhưng chỉ 2 năm tiếp theo, người chồng lại bắt đầu lao vào bia rượu như trước. Vợ can ngăn, anh đánh cả vợ. Càng ngày căn bệnh cũ có dấu hiệu tái phát, anh gây gổ với đồng nghiệp, bỏ bê công việc đến nỗi lãnh đạo cơ quan phải nhiều lần mời vợ lên trao đổi. "Bây giờ tôi không biết phải làm thế nào nữa. Anh bệnh nhưng không chịu cho là mình bị bệnh, không chịu đi điều trị. Mỗi lần nghe ai đó gọi chồng là 'thằng điên', tôi đau lòng lắm, thương mình thì ít mà thương con thì nhiều. Các cháu từ lâu không nhận được sự chăm sóc, yêu thương của ba, tôi ít đi đến nhà bạn bè chơi vì nhìn họ hạnh phúc mà tôi lại chạnh lòng", câu chuyện được người phụ nữ kể tiếp. Chị tâm sự: "Tôi đang sống trong những ngày tháng thật nặng nề vì bên ngoài vẫn tỏ ra bình thường vui vẻ nhưng trong lòng luôn lo lắng, bất an. Tôi cũng muốn buông xuôi nhưng nghĩ đến hai con còn thơ dại tôi lại không nỡ nhưng thực sự tôi cũng thấy mình quá sức". Một người vợ khác tên Hà chia sẻ "Muốn chồng làm việc gì tôi cũng phải 'nhờ'. Nhiều lúc tôi không chịu được 'kiếm tiền cùng kiếm, ăn thì cùng ăn, nhà cùng ở, giường cùng nằm, con của chung... cớ sao việc gì cũng phải nhờ vậy?'. Tôi thực sự thấy lo cho tương lai, khi mà lười biếng đã thành bản chất của đàn ông, đã mất quá nhiều thời gian vào nhậu nhẹt. Bố không dạy được con, rồi con cháu chúng ta sẽ ra sao?", người vợ trăn trở nói. Mệt mỏi và "ngán đến tận cổ" với người chồng hay la cà và lười nhác, chị Phượng bức xúc cho rằng "Nhiều phụ nữ Việt Nam ngày nay không còn sống thụ động mà ngược lại rất bản lĩnh, có thể tự đứng trên đôi chân và sức lao động của mình. Vậy thì xin các quý ông hãy suy nghĩ lại, làm thế nào để chúng tôi còn muốn mình mềm yếu và sống trong vòng tay yêu thương của chồng. Đừng để một ngày nào đó khi bừng tỉnh sau 7 ngày ngủ lười mà vợ con đã không còn bên cạnh".