Câu chuyện mình kể sau đây, chắc nhiều người cũng đã trải qua. Tuổi trẻ mà, ai cũng có những hoài bão và ước mơ. Cứ tưởng cuộc sống là màu hồng và giông bão chỉ là thoáng qua. Giới thiệu đôi chút về bản thân, mình là sinh viên mới ra trường - ra sớm theo đúng nghĩa. Mình học vượt trước một nửa kì, thế nên hôm nay mới có chuyện éo le để kể như này. nó ngon lạ Con người mơ mộng như tôi đã bị cuộc đời vùi dập trong những ngày tháng qua đấy. Ra trường, về quê ăn tết 2020, xách dép kẹp nách cái hồ sơ xin việc chạy thật nhanh vào phố với cái tham vọng rằng mình sẽ tìm việc, đi làm..bla bla..trong khi bạn bè nó còn ăn chơi ở quê. Mình lủi thui lên phố, mang theo những hoài bão và khát vọng cống hiến và học hỏi. Đêm ở quê, nằm thao thức, mai mình lên phố, tìm việc, sẽ đi làm kiếm thật nhiều tiền lo cho mẹ, thật nhiều tiền đi mua sắm đồ, thật nhiều tiền sửa sang lại nhà cửa...Mình sẽ là cô bé văn phòng mặc trong mình những bộ đồ đẹp, gọn gàng, đi nhẹ, nói khẽ và sẽ được gặp các anh chị đồng nghiệp vui tính dễ thương. Nhưng không, cái gì đến thì nó tự khắc đến. Wow, 5h dậy tập thể dục, ăn sáng, ten ten, mở laptop và xem tất tần tật các tin tuyển dụng. Apply bất chấp, thấy gì gì liên quan chút xíu đến thứ mình học cũng nhào đầu vào. Trong khi kinh nghiệm thì chỉ là trên giấy tờ, thực tiễn thì chỉ có làm ba việc lặt vặt thôi. Chúc một ngày tốt lành nha! Lòng tự nao nao chúc bản thân đầy hứng khởi. Dường như sau kì nghỉ dài hạn, con người tôi trở nên thanh thoát, thoải mái đến lạ kì. Không còn bận bịu deadline dí, không còn các từ ngữ neo đậu trong đầu như : code, web, project, wbs,... Tôi của giờ đây phải gọi là "perfect". Ngày qua ngày, tôi và cái phòng trọ vẫn như hình và bóng. Alo, Alo, Loship hả, ship cơm à, ship chè à, ship bánh mì à...mọi thứ tôi ăn đều có loship lo. Tôi không ra khỏi căn phòng trọ dù chỉ là một bước. Bạn bè tôi thì đi thực tập cả, chả có đứa nào ở trọ ban ngày, trưa chúng nó cũng ở công ty. Đôi lúc, nhìn bạn bè mà thèm được ra trường muộn như nó..kkk. Rồi thì thời gian cũng trôi đi, tôi vẫn ở đây cũng những trang tìm việc làm còn mở đầy tab. Những giấc mơ việc làm, công ty, bộ đồ...tất tần tật trở nên chán nản và quái dị. Một ngày đẹp trời nọ sau bao nhiêu ngày đợi mong. Mở gmail, check mail thấy có mail trả lời xin việc. Ôi, sung sướng và hồi hộp làm sao. Đến ngày phỏng vấn, tôi chuẩn bị sẵn một tinh thần thép, một bộ hồ sơ thật đầy đủ. Tôi nhận được cuộc gọi từ chị tuyển dụng vào 9h sáng hôm ấy. Thế là chiều đó, tôi phóng xe đi đến chỗ phỏng vấn ngay. Tôi dừng xe sửa soạn đi vào thì chỉ thấy có mỗi một cái bàn và cái máy tính cùng với đó là Chị đã gọi cho tôi. Tôi chào hỏi, giới thiệu và nộp hồ sơ. Chị test chuyên môn, và đưa ra mức lương cho tôi biết. Tôi vui làm sao khi thấy chị hoan hỉ và có vẻ thích tôi. Đùng một cái, chị kêu chị quen anh T là CEO công ty A, nên chị tuyển dùm. Việc anh T bận rộn nên chị nhận tuyển biết bao nhiêu vị trí, tôi nghĩ cũng phải. Và rồi chị kêu tôi ghi vào danh sách tên, sdt, vị trí làm. Và chị thu tiền phí tuyển dụng. Tôi ngơ ngác và nghĩ lại công việc này chị kiếm cho mình y chang ngành mình học, kinh nghiệm cũng liên quan. Thôi thì, nộp phí 100k. Và chị cho tôi địa chỉ anh T kia để đến và phỏng vấn tiếp. Tôi mới nhận ra rằng mình ngốc thật sự rồi, nhưng cũng đi thử. Đến nơi, tôi sững sờ khi nghe tin anh tuyển được nhân viên buổi sáng nay rồi em, em về điiiiiii. Tôi của lúc này không còn là tôi của ngày mới lên phố nữa, tôi nhấc máy gọi chị kia, chị bảo là em yên tâm còn mấy chỗ khác, bữa nào chị giới thiệu cho. Xác định rồi gì nữa, huhu. Trên đường về, ngay cả việc lái xe tôi cũng ko đủ sức nữa, tôi buồn và thất vọng chính tôi, sao lại để bị lừa như vậy. Sao job ngon như vậy mà mình không có cơ hội. "Bíp bíp, mày không đi à" - Ông lái xe ô tô dí sát sau xe tôi hét to. Thì ra tôi dừng đèn đỏ và dừng luôn đèn xanh. Tôi thẫn thờ trên đường về, hóa ra đoạn đường mà nãy tôi đi phỏng vấn và về lại khác xa nhau, nó dài và dài lắm. Lòng thì khóc nhưng miệng vẫn cười, con người tôi chọn cách đó để mạnh mẽ và che giấu đấy. Tôi lại bắt đầu ngày mới với tìm việc và tìm việc. Ngày qua ngày, tôi vẫn là đứa không thấy mặt trời và chả muốn gặp đông người. Ngày nọ, tôi lại nhận được một cuộc gọi phản hồi trong đống hồ sơ tôi gửi trên chục web. Tôi lại chuẩn bị tinh thần thép để chiến tiếp. Lần này, éo le hơn, tôi không biết công ty nào đang gọi mình cả, hỏi chị tuyển dụng thì lại bảo cứ ngày đó, giờ đó, đến đó và pvấn. Cầm hồ sơ trên tay, chuẩn bị xe cộ thì trời bỗng dưng mưa to. Tôi thì lại không rành nhà chỗ đó. Mưa xối xả trên cầu, tát vào mặt, nó vẫn không làm tôi nản lòng. Bỗng cái gì đó trong túi tôi rơi ra, văng xuống đường. OOOOÔiiiii, không, thì ra là điện thoại của tôi, nó có làm sao không, lòng tôi như chết đi lần nữa khi màn hình trong hay ngoài gì của nó kín mít những vết nứt, ngay cả giờ cũng không thấy được nữa, tôi buồn mà chả nói nên lời. Cái này có thể diễn tả như đơ cảm xúc, vì tôi cũng không giàu có gì, sinh viên tỉnh lẻ, có cái ăn cái mặc là quá tốt, có cái điện thoại là quá quý. Mà chính cái ngày, cái phút định mệnh ấy. Tôi gạt bỏ mọi suy nghĩ, và cứ thế đi đến pvấn, cố bỏ qua như không có chuyện gì. Cuộc phỏng vẫn nó còn éo le hơn tôi tưởng nhiều, đến nơi, người ta bảo vào phỏng vấn. À, hóa ra người ta tuyển Telesale....ủa ủa, tôi ứng tuyển marketing mà trời. Anh B hỏi về cái a, tôi trả lời cái b, hỏi cái c tôi lại biết cái d. nó chả ăn nhập gì với nhau luôn ấy. Ai đời hỏi sale là gì, tôi lại có kinh nghiệm thực tập SEO và trả lời SEO này cơ.....vân vân và vân vân. Thấy nó không phải ngành tôi hướng đến làm trong tương lai nên tôi quyết định xin rút. Lại trên con xe về, cảm thấy số phận trớ trên lần hai. Và thứ năm tới đây, tôi có nhận được cuộc gọi phỏng vấn lần nữa, không biết rồi sẽ là thứ trớ trêu gì chuẩn bị đùa giỡn tôi nữa. Cuộc đời mộng mơ thời sinh viên của tôi đâu rồi, sao giờ nó lại khó khăn đến vậy. Tôi sẽ nhớ mãi cái thời gian khốn khó này của mình và sẽ kể cho các bạn trong những câu chuyện tiếp theo. Còn bạn thì sao? Bạn có kỉ niệm gan góc man rợ nào trong những tháng năm này chia sẻ cùng tôi nhé. Và có thể cho tôi những bài học hay những lời khuyên cũng được. Cảm ơn mọi người đã đọc...