Hà Tiên 1985, Khổ và đáng nhớ

Thảo luận trong 'Giới thiệu phim mới' bắt đầu bởi seoquangba, 6/1/12.

  1. seoquangba

    seoquangba New Member

    Bài viết:
    2
    .

    [​IMG]

    Cứ gần đến Tết nguyên đán là chúng tôi lại hăm hở chuẩn bị lên đường “đi thực tế”. Năm rồi chúng tôi đi Hà Tiên, cực hết chỗ nói. Đã có lúc hết sạch tiền ăn, hết nước tắm, đến mấy cái bánh tét nhỏ vét từ những đồng cắc cuối cùng của cả bọn cũng ... bị rớt mất tiêu!

    [​IMG]

    Mũi Nai,ký họa màu nước

    Đoàn chúng tôi gồm 7 thành viên: Tôi, Hồng Minh, Đài Trang, Văn Minh (Trưởng đoàn), Hưng Đen (vì mê đá bóng, rất bự con song đen như người châu Phi) và Vinh Quang (vé vớt! Nói nhỏ thôi nhé! Do Quang ở tỉnh, không đủ tiền tham gia song lại rất hiền, rất cá tính và khao khát đi xa nên cả nhóm mời Quang đi miễn phí). Người thứ 7 chính là Thầy Tô Hoài Nam. Tất cả đều mới đôi mươi, Thầy cũng vừa tốt nghiệp và nhận lớp nên ai cũng háo hức. Chính vì thế nên chúng tôi chọn nơi xa nhất, nơi tận cùng của dải chữ s, đó là Hà Tiên. Ngày lên đường, cà nhóm tập trung rất sớm, ai nấy đều gọn gàng, vai đeo ba lô, chân đi giày hoặc dép có quai, cặp vẽ thì buộc vào xe đạp. Trong ánh mắt rạng ngời và hăm hở, 7 thầy trò đạp xe ra bến xe miền Tây cứ y như xông trận.

    Ngày…/…/1985

    Sau một ngày ngồi trên chiếc xe chạy than cũ kỹ, qua khoảng 1001 cái ổ gà, ai nấy đều mệt rũ rượi, dơ bẩn vì bụi quyện với mồ hôi. Phòng Văn hóa xã giao cho chúng tôi một căn phòng 16m2, có một cái bàn, 2 cái ghế và một cái giường cũ. Căn phòng cách chợ khoảng 200m, phía sau có cái sân nhỏ và bể chứa nước bị hư, nếu muốn nấu nước hay tắm thì qua nhà bên xin. Vào giờ đó mọi nhà đều đã tắt đèn đi ngủ, thiệt tình! Ai cũng mệt nên cứ thế lăn ra ngủ mai tính tiếp. Ở cái nơi quê xa xôi ấy, được như vậy là hạnh phúc lắm rồi! Mỗi đứa con trai tự xí một góc nhà, riêng hai cô gái được chia cho cái giường. Nội qui duy nhất lúc ấy là cấm các anh trai mò lên giường. Mà nếu có mò lên cũng không biết sẽ ra sao vì khi đó quên viết sẽ bị kỷ luật gì!?
    Ngày…/…/1985

    Gần một tuần trôi qua, sáng nào chúng tôi cũng ôm cặp vẽ, đeo túi đựng màu đi quanh chợ, ra bến ghe Tô Châu, xuống bãi nơi thuyền cá về. Có bạn ký họa được vài bức, riêng tôi vẫn về không. Mọi hình ảnh, âm thanh đều chui vào mắt rồi ra đường lỗ tai. Tôi cố gắng lôi bút ra… rồi lại cất vào. Chẳng biết tiếp theo nên làm gì! Chỉ có cây dừa lửa 7 ngọn là lạ. Một cây dừa thì làm sao thành tranh?!

    Mới đó đã 3 tuần, ai cũng vẽ được vài tấm phong cảnh và một sấp ký họa chân dung, thuyền cá.

    [​IMG]

    Bến Tô Châu, Hà Tiên. ký Họa

    [​IMG]

    Chiều Vĩnh Điều, Hà Tiên. ký Họa

    [​IMG]

    Kéo Vó, Vĩnh Điều, Hà Tiên. ký Họa

    [​IMG]

    Vườn dừa Hà Tiên, ký họa bút sắt

    Hai hôm nay, cả nhóm xuống sức chỉ loanh quanh gần nhà. Vấn đề là khi đi, mỗi đứa góp 180đ, tương đương hơn ½ tháng lương trưởng phòng của Ba tôi, vậy mà đã 2 ngày chỉ còn đủ gạo nấu cháo. Ông bạn trưởng đoàn nói đi tìm việc về cải thiện cho nhóm giờ vẫn biền biệt chẳng thấy tăm hơi. Đã vậy, sáng nay mọi người móc hết túi lớn túi bé gom được mấy đồng lẻ giao Quang ra chợ mua bánh tét về ăn để chờ ông trưởng đoàn. Đi một lúc Quang về, hỏi bánh đâu, Quang nói treo ở xe, tìm mãi không thấy hỏi lại mới té ngửa: “ông Quang” nhà ta treo ở ghi-đông, xe đạp lại đi chưa vững, đường thì xóc nên mấy cái bánh rớt lúc nào không hay. Trời ạ! Vừa đói lại vừa ôm bụng cười ra nước mắt. Hai cô gái giả bộ lấy bài ra coi cho quên đói. Đám con trai thì mò gầm giường gầm ghế tìm bắt “dế”, xé xác vấn vào tờ lịch rồi châm lửa chia nhau mỗi đứa một hơi. Thiệt tình lúc đó kéo một hơi thuốc dế sao mà ngon đến thế. Ngày đó Mai và Đà Lạt là số 1.

    Ngày…/…/1985

    Xẩm tối Văn Minh về, cả nhóm ùa ra hỏi: sao, có gì không, có tìm được gì không??? Phải công nhận Văn Minh khá đẹp trai, lại có cái răng khểnh và phong cách phảng phất nét giống diễn viên Nguyễn Chánh Tín đóng vai tình báo X30 phá lưới thời bấy giờ. Cứ từ từ, anh chàng vừa cười vừa nói, chẳng chịu trả lời ngay điều mọi người đang rốt ruột. Cho Minh xin miếng nước. Khi cả nhóm sắp chửi thề nới chịu mở lời, báo cho mọi người một tin vui, mình vừa ký với Huyện nhóm mình sẽ vẽ 2 cụm pa-nô, tiền bồi dưỡng là 33.000đ. Ô…ô…ồ! Như trút được gánh nặng, sự sung mãn, tỉnh táo lập tức trở lại. Tối, Thầy trò kéo nhau ra biển liên hoan, nhâm nhi mấy xị rượu mía và khô cá đuối chấm mắm me đến mãi khuya. Khô cá đuối đập dập bốc mùi khai khai song chấm mắm me nhậu rất bắt.

    Ngày…/…/1985

    Thầy Tô Hoài Nam năm ấy vừa tốt nghiệp, là năm đầu tiên đi dạy và lớp tôi là lớp đầu tiên của Thầy. Tuy dáng người hơi nhỏ song rất lăn xả, nhiệt huyết. Liên tục một tuần, cả nhóm chia nhau phác thảo, Thầy Nam góp ý thêm. Thầy hướng dẫn từ dựng khung, lợp tôn, căng chỉ, pha sơn, phóng hình rồi vẽ. Từ sáng tinh mơ, Thầy trò đạp xe cả chục cây số lên huyện, lượn vòng qua những đoạn đường dọc bãi biển trong ánh bình minh của buổi sáng. Liên tục một tuần, dưới cái nắng và gió miền biển, cả nhóm đã hoàn thành sáu tấm pa-nô 2x3m. Khi hai cụm pa-nô được dụng lên sừng sững hai bên cổng Huyện, mọi người đi ngang đều đứng lại nhìn. Đẹp quá! Các chú giỏi quá! Tài quá. Với họ, những tấm pa-nô ấy có lẽ là lần đầu tiên nhìn thấy bởi khi đó pa-nô chỉ có ở thành phố và còn rất ít. Với chúng tôi, riêng tôi, đây thực sự là bài học thực tế đầu tiên, thành quả đầu tiên!

    Ngày…/…/1985

    Sau cả tuần quần quật, chân tay mỏi nhừ, rã rời. Ngồi chiêm ngưỡng kết quả quên luôn cả mệt. Chúng tôi thu dọn màu cọ rồi quyết định đi tắm cho sướng. Ở hà Tiên, họ đào giếng ngay bờ biển, cách chừng 50m mà vẫn có nước ngọt mới lạ. Chúng tôi ưu tiên hai bạn nữ hai thùng nước đầu tiên, quây áo mưa làm phòng tắm. Đến lượt đám con trai, tôi may mắn được tắm đầu tiên. Múc gàu nước mát xả thẳng lên đầu, tôi hét lên… vì sung sướng, rồi nói nhỏ người kế tiếp đừng nói gì. Chỉ đến khi người cuối cùng xối cái gàu lên đầu mới phá lên cười thật sự. Chính vì cái giếng ngay bờ biển, không hề be bờ hay chống đỡ gì nên nó chỉ sâu chừng 1m. Múc hai thùng cho hai bạn nữ xong là hết nước. Trời thì tối. Khi đám con trai tắm, xối gàu nước thực chất là gàu cát trộn nước, cát dính đầy từ đỉnh đầu tới chân!

    Về tới chỗ ở thì hàng xóm đã tắt đèn. Người thì đầy cát. Giếng lại cạn khô. Tui rọi đèn, Hưng Đen leo xuống múc từng bát nước cuối cùng đổ vào gàu rồi Quang kéo lên. Vừa mệt, vừa dơ, vừa khát nên ai đó vội đổ nước và trà vào chảo rồi nhóm lửa. Cuối cùng thì trà cũng đã sôi. Vừa thổi, hớp một ngụm đã phải phì vội ra vì… có mùi thum thủm??? Thì ra cái chảo chưng mắm ruốc chưa rửa! Thật hết chỗ nói. Cũng may ông trời thương liền đổ mưa, cả bọn vừa tắm mưa vừa hả họng uống nước!

    Ngày…/…/1985

    Đoàn chúng tôi quyết định dời điểm thực tế tới Xã Vĩnh Điều, sát biên giới với Campuchia. Chỗ chúng tôi ở chỉ cần bơi qua con kênh rộng chừng 8m là đất bạn. Đặc điểm nơi đây là mọi căn nhà đều không có cửa, gia tài được chia đều cho mọi người gồm vài bộ quần áo và ít tiền gói sẵn để trong tủ hoặc đầu giường. Không hề có trộm cắp. Lạ nhỉ? Thực ra ngày đó họ luôn phải chạy tránh lính Pôn-Pốt bên Campuchia tràn qua nên ai cũng được chuẩn bị sẵn sàng chạy. Chỉ cần vơ đại một gói đồ là chạy. Ai cũng nghèo nên chẳng thiết làm cửa, không cửa để chạy cho nhanh.

    [​IMG]

    Bên Bờ kênh biên giới,Vĩnh Điều ,Hà Tiên. màu bột

    [​IMG]

    Vườn Dừa Hà Tiên. màu bột

    [​IMG]

    Những đóng rơm, Hà Tiên. màu bột

    Cũng vì thế, nói là xã thực tế chỉ có khoảng hai ba chục mái nhà lá, vài cái chuồng trâu bò sơ sài, mấy giàn mướp, luống rau và cây rơm. Chơ vơ, mênh mông trên những cánh đồng dọc biên giới. Sự xuất hiện của nhóm sinh viên mỹ thuật từ Sài gòn xa xôi khiến mọi người dân trong xã vô cùng quí trọng. Họ nhìn chúng tôi như những họa sĩ thiên tài. Họ đi chợ từ sáng sớm để mua chuột đồng đãi khách. Chỉ mới nghe, hình dung những con chuột thành phố mà rùng mình!! Thật may hôm đó hết chuột nên món thay thế là gà. Hú vía!

    Ngày…/…/1985

    Tôi tự hỏi: sống thế này có gì là sướng? Hạnh phúc ở nơi đây là gì? Tôi ráng vẽ con đường làng, vẽ mái lá bên cây rơm, bụi tre xanh bên kia bờ biên giới. Vẽ mà chưa biết để làm gì. Cặp vẽ của tôi còn quá nhiều giấy mà ý tưởng của một bức tranh thì vẫn chưa hề có. Tôi cứ ôm cặp giấy lang thang từ đầu làng tới cuối xóm, xem họ gặt lúa, dắt trâu về mỗi buổi chiều. Rồi bất chợt, tôi nhận ra nơi đây có một bầu trời tôi chưa từng nhìn thấy. Một bầu trời tuyệt đẹp! Đẹp vô cùng!

    Trước mắt tôi là một cánh đồng sau mùa gặt, trống trơn và xa tít tận chân trời. Chơ vơ vài ngọn cây. Khi hoàng hôn tới, ngước lên ta chỉ thấy một màu xanh thăm thẳm, mênh mông, bao la. Phía xa xa, bầu trời chuyển dần xuống xanh lam, rồi cam, đến vàng rực rồi đỏ ối. Những áng mây màu chuyển động nhanh như phim, chỉ lơ là một chút là bầu trời trở nên tối sẫm. Khi đó phía chân trời ửng lên những đám mây hồng thẫm đan xen mây cam, mây vàng từ từ che ông mặt trời đỏ ké đang về nhà ngủ. Trong chốc lát, tất cả chỉ còn một màu xanh đen song lại xuất hiện vô vàn vì sao lấp lánh. Dưới mặt đất tối om, lác đác ánh đèn le lói bé xíu. Tôi như vừa xem xong một đoạn phim, chẳng kịp nghĩ nói chi vẽ. Từ hôm đó, mỗi khi về chiều tôi lại ra ngắm hoàng hôn, cố ghi vào ký ức. Ngày thì ký họa thêm những vật dụng của người dân địa phương.

    [​IMG]

    Bên chuồng bò, Vĩnh Điều, Hà Tiên. ký Họa

    [​IMG]

     Tuốt lúa, Vĩnh Điều, Hà Tiên. ký Họa

    [​IMG]

    Cánh đồng và những cây thốt nốt Hà Tiên,ký họa

    [​IMG]

    Thạch Động Hà Tiên, màu bột 

    [​IMG]

    Cuối xóm, Hà Tiên, màu bột

    Ngày…/…/1985

    Ngày hôm nay là ngày hồi hộp nhất, ngày chấm điểm thực tế. Đoàn nào cũng có điểm A, điểm B, rất ít điểm C. Sau khi đã phân loại ABC, có lẽ hội đồng chấm bài vẫn còn chút vương vấn, đi qua đi lại cân nhắc rồi đột nhiên đề nghị thêm vào bài tôi dấu ( ).
    …Phía dưới bầu trời hoàng hôn bao la và rực rỡ đó, tôi đã vẽ vào một người đàn ông đen đúa vì nắng đang đứng thẳng trên xe bò xếp rơm, những bó rơm to vàng rực. Bên dưới, người phụ nữ đang lom khom gom rơm, một bé trai khoảng hai tuổi trần truồng đang ngồi nghịch đất bên chiếc bát nước đổ, rải rác vài gốc rạ khô thấp thoáng trên nền đất nứt nẻ sau vụ mùa. Có lẽ hội đồng đã tặng tôi thêm dấu ( ) chính vì khoảnh khắc hiếm hoi ấy, điều mà không phải ở đâu cũng dễ dàng tìm được.

    [​IMG]

    Sau mùa gặt, phác thảo, màu bột

    Box: Qui trình làm 1 bài thực tế của trường Mỹ thuật:

    1/ Chọn địa điểm
    2/ Ghi chép tài liệu, nét đặc trưng nghành nghề, vùng miền.
    3/ Phác thảo ý tưởng đen trắng
    4/ Phác thảo màu
    5/ Dựng bố cục chi tiết theo phác thảo được duyệt
    6/ Lên màu và sắc độ theo phác thảo
    7/ Điểm nhấn trọng tâm
    8/ Chấm điểm.


    Hoàng Thạch

    Xem các bài khác:gocuocsong.vn


    Đăng tin tự động với phần mềm đăng tin TOP5. Dùng thử miễn phí!
    Truy cập http://www.PhanMemDangTin.org (PhanMemDangTin.org)

    Phần mềm đăng tin | Phan mem dang tin

    (Phần mềm đã kích hoạt không có quảng cáo trên)

    (Chúng tôi không chịu trách nhiệm về nội dung quảng cáo)
     
    :

Chia sẻ trang này