Chúng tôi xin đăng lại nội dung bức thư này: Các anh chị kính mến! Có lẽ đây là cái Tết ngổn ngang nhất trong lòng tôi. Những ngày này, khi mọi người đang hối hả xuôi ngược chuẩn bị Tết, tôi vẫn chạy đua những chuyến bay show đường dài. Một phần vì tranh thủ kiếm tiền. Phần khác vì muốn quên đi cơn ác mộng đã qua. Suốt những ngày qua, tôi cảm thấy thực sự quá mệt khi phải đối phó với nhiều dư luận, áp lực. Cuộc sống, những mưu toan, và sự phản trắc, tất cả đã trở thành một cuộc đua nhiều cay đắng… Tôi là một thanh niên trẻ, không được đào tạo bài bản, cũng không có tham vọng trở thành một ngôi sao lớn. Lúc học xong trung học, tôi tính thi vào trường ngoại ngữ - tin học để kiếm cái nghề nuôi thân. Trong lúc chuẩn bị đi thi, tôi vô tình nhìn thấy một tờ rơi tuyển người làm ca sỹ. Tôi vốn hát cũng tàm tạm, ngoại hình cũng ưa nhìn. Trong khi chờ thi đại học thì tôi tham dự lớp đào tạo ca sỹ. Khi thi đại học xong, tôi bị rớt, còn lớp đào tạo ca sỹ của công ty tổ chức thi cuối khoá, tôi đứng đầu. Giám đốc công ty quyết định ký hợp đồng độc quyền với tôi trong 5 năm. [TABLE] [TR] [TD] [/TD] [/TR] [TR] [TD="align: center"][/TD] [/TR] [/TABLE] Trong hợp đồng đó, tôi sẽ được đào tạo và lăng xê để trở thành ngôi sao ca nhạc, mỗi tháng tôi sẽ được trả 20 triệu đồng. Bù lại, tôi phải tham gia tất cả các show diễn, các chương trình mà công ty ký kết. Trong số đó, có cả những hợp đồng (về sau tôi mới biết) quảng cáo đồ lót và xuất hiện như người phục vụ rượu tại các events. Tôi vẫn luôn nghĩ rằng, với mức thu nhập đó, tôi có thể trang trải mọi thứ trong cuộc sống, còn có thể giúp sức cho má trang trải chi phí cho gia đình. Và thực sự, việc tôi được đầu tư thành ngôi sao ca nhạc là niềm hạnh phúc của cả gia đình. Mọi người quên rất nhanh việc tôi từng thi rớt đại học. Tôi trở thành ca sỹ đơn giản như vậy. Không phải vì quá yêu. Mà vì nó là một ngã rẽ thuận lợi, để tôi thoát khỏi những bế tắc hiện tại. Tôi bắt đầu những nỗ lực đầu tiên trong việc trở thành ca sỹ. Được đẩy nhanh vào các show ca nhạc từ thiện và hát miễn phí cho sinh viên, cái tên của tôi được quen dần và được làm nóng trên các diễn đàn yêu nhạc. Tên tôi cũng được đổi sao cho giống với tên diễn viên Hồng Kông. Mọi lời hay ý đẹp giám đốc đều dành cho tôi. Và giám đốc cũng cho em gái của chị đi theo làm trợ lý cho tôi. Việc xuất hiện trước công chúng gây cho tôi nhiều hứng thú. Nó tạo ra ánh hào quang, cứ lớn dần, lớn dần. Người ta bắt đầu có những nhận định tôi là một ngôi sao mới. Một ngôi sao với ngoại hình sáng, giọng hát đẹp và có chiến lược lăng xê bài bản. Về sau tôi mới phát hiện ra, để có được những bài viết đó, công ty đã phải bỏ tiền cho một số nhà báo thân thiết, để được họ điểm mặt nhắc tên, từ đó sẽ hình thành suy nghĩ trong khán giả về những nhân tố mới trong âm nhạc. Hiệu quả của những bài viết đó là có thật. Công ty cũng lobby để tôi có giải thưởng hoặc đứng đầu danh sách những bài hát được nghe và yêu thích nhất trên mạng. Tâm lý đám đông của khán giả tuổi teen đã giúp tôi có được những thành công đầu tiên nhanh chóng. Và cái tên tôi đã được xướng lên trong những show ca nhạc lớn nhỏ, như một ngôi sao. Tất nhiên, đó chỉ là cái vỏ bề ngoài, còn tiền cát sê của tôi thì tôi thực sự không biết, vì lương của tôi không hề tăng lên. Đến hết năm thứ hai, tôi mệt và chán, bỏ show đi chơi, giám đốc quyết định một cuộc họp khẩn cấp. Chị chấp nhận ăn chia, cát sê công ty sẽ lãnh 70% và tôi 30%. Với mức ăn chia đó, tôi có được một lượng thu nhập đáng kể. Nhưng giám đốc cũng vì thế mà khó chịu với tôi hơn. Có lần tôi nghe chị nói với cô em gái, vốn là trợ lý của tôi: Em ráng quản lý nó thật chặt, khi nào mình hết xài được mình sẽ thả nó ra, lúc đó nó cũng hết thời rồi. Tôi cảm thấy tủi thân. Nhưng từ khi đi làm nghề này, nghe nhiều chuyện tráo trở, chứng kiến những ứng xử bạc bẽo, tôi đâm chai lì. Chuyện gì cũng có lý của nó. Và cái gì cũng có giá của nó. Điều không may cho chị giám đốc, là em gái chị lại yêu tôi. Tôi biết cô gái này yêu đơn phương từ lâu. Nhưng tính tôi vốn thích những cô gái xinh đẹp và tài năng. Còn cô gái này vốn xấu xí lại ham hố nổi tiếng, nhiều lần được chị ép đẩy lên làm ca sỹ nhưng đều bị khán giả la ó. Một cậu bạn trong công ty nói, chắc giám đốc không ép được em gái làm ngôi sao, giờ tính ép em gái làm vợ ngôi sao. Tôi phì cười. Quả là khó có thể yêu một cô gái vừa xấu người vừa xấu nết như vậy. Nhưng vì muốn trả hận, tôi quyết định sẽ làm cho chị em nhà giám đốc đau khổ. Hoá ra những lời nói ngọt ngào theo kiểu gia đình bấy lâu nay chỉ là sự lợi dụng. Vậy mà có lúc tôi đã tin vào những điều chị nói. Tôi cảm thấy giận bản thân mình ghê gớm. Giờ là lúc phải lạnh lùng hơn. Tôi giả bộ quan tâm và thân thiết với Thảo Nhi. Khỏi phải nói, công việc đã được ưu tiên tới mức nào. Và hơn thế, tất cả mọi điều về tính toán của giám đốc tôi đều nắm được. Đến một ngày, tôi quyết định dừng lại. Tôi nhờ luật sư giải quyết việc đơn phương chấm dứt hợp đồng, chấp nhận đền bù thiệt hại. Tôi chấp nhận đi hát không công suốt một năm, để đổi lấy tự do cho mình. Còn hơn đằng đẵng ba năm sau, đến khi hết hợp đồng cũng chẳng còn gì. Nữ giám đốc không đồng ý. Nhưng mọi việc vẫn được quyết định, vì tôi đã quyết. Tôi chấp nhận đền bù. Và tôi tự do. Trong bữa tiệc chia tay công ty, sau khi đã ăn ở khách sạn, tôi cùng mấy người bạn kéo nhau đi quán bar và sau đó là hát karaoke. Cô trợ lý đi theo tôi như một cái bóng nhẫn nại. Tôi ngạc nhiên với thái độ của Thảo Nhi. Lẽ ra Thảo Nhi phải đứng về phía chị gái phản đối tôi mới đúng. Nhưng không ngờ, Thảo Nhi vẫn đi theo tôi. Tôi hơi hoang mang, phải chăng là khi yêu phụ nữ thường bất chấp tình thân để đi theo nhân tình? Chúng tôi uống rất nhiều, la hét trong quán karaoke tưng bừng. Cuối cùng, tôi say lúc nào không nhớ. Như một kịch bản quen thuộc, sáng hôm sau tôi ngủ dậy trong khách sạn với Thảo Nhi. Cô gái không mảnh vải che thân nhìn tôi, cười hạnh phúc. Tôi bật dậy, đầu ong ong. Tôi vơ quần áo, bỏ chạy. Tôi bỏ trốn khỏi Thảo Nhi, cảm giác vừa sợ hãi, vừa tội lỗi và vừa bị mắc bẫy. Ba tháng sau, Thảo Nhi tìm gặp tôi nói chuyện làm đám cưới vì cô ấy đã có bầu. Tôi không đồng ý. Nữ giám đốc quyết định tìm cách triệt hạ tôi. Chị đi đồn thổi, thậm chí lên báo nói úp mở về chuyện tình yêu của tôi và em gái chị. Sau đó chị cảnh cáo tôi đã làm một việc sai lầm lớn, ảnh hưởng tới em gái chị. Tôi đành im lặng. Có những sai lầm trong cuộc đời khiến chúng ta không có cơ hội để sửa chữa nó. Ngày Thảo Nhi sinh con, nữ giám đốc mời một số nhà báo thân thiết đến dự đầy tháng và tiết lộ rằng, con của Thảo Nhi rất giống tôi. Tôi đang đứng trước một nguy cơ thực sự, về việc có thể tan nát mọi thứ trong sự nghiệp, cũng có thể sẽ trở thành nạn nhân của một cuộc "trả thù" ngoạn mục. Tôi cảm thấy đúng là, không nên giỡn chơi với lửa. Cuộc sống không đùa được, nhất là chuyện ái tình. Nhưng đã lỡ rồi. Điều tôi không dám chắc, đó có phải là con mình không? Và tôi nên ứng xử như thế nào, nếu đó không phải là con mình? Không lẽ, tôi lên tiếng thanh minh về chuyện đó? Tôi cảm thấy mệt mỏi quá. Cuộc đời lắm đắng cay…